Uncategorized

Sau khi tráo đổi thân thể, bá tổng mang bầu chạy

Chương 1: Lâm Thanh Từ cô không phải là người

Lâm Thanh Từ đầu đau như muốn nổ tung, đại khái là di chứng hôm qua thâu đêm tăng ca. Làm lập trình viên, tăng ca là việc thường xuyên, mỗi khi trên mạng xuất hiện tin gì giật gân, vì giữ cho server ổn định, Lâm Thanh Từ sẽ phải tăng ca suốt đêm.

Tuy rằng thu nhập khá khả quan, cái giá phải trả cũng rất lớn. Mỗi lần cô vuốt tóc, lập tức sẽ rơi vài sợi tóc quý giá.

Lâm Thanh Từ đã tính đổi nghề, dù sao giờ cô phòng xe đều có, còn có một khoản tiền tiết kiệm, đợi lấy được tiền thưởng cuối năm rồi liền có thể đổi công việc nào nhẹ nhàng hơn.

Cô xoa xoa huyệt thái dương, nhớ đến việc uống ly nước ấm cho tỉnh người, nhìn tóc đen xõa xuống trên vai, bỗng nhiên ngây người. Nhiều năm trước, vid đỡ tốn công, cô đã cắt tóc, về sau không để lại tóc dài.

Lâm Thanh Từ sờ sờ tóc, tóc mềm mại dày dặn làm cho người ta cực kỳ có cảm giác an toàn, lại làm lập trình viên mười năm nữa cũng không trọc. Nhìn thêm, bên gối còn có một người đàn ông xa lạ đang ngủ, cô thiếu chút sợ đến mức linh hồn muốn bay.

!!!

Đây là ai?

Hắn nằm nghiêng, màu cau lại, thoạt nhìn ngủ không yên ổn, mũi cao thẳng, màu da tái nhợt, đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ, có một lại mỹ cảm bị người ta chà đạp, càng thảm là hắn cả chăn cũng không có.

Lâm Thanh Từ ngủ có thói quen quấn chăn, điều hòa nhiệt độ bật khá lạnh, bởi vậy đối phương chỉ có thể cuộn tròn người lại, nhìn qua cực kỳ đáng thương.

Mơ hồ nhớ sự tình hôm qua, Lâm Thanh Từ càng thêm chột dạ, cẩn thận đắp chăn cho hắn, tức khắc cảm thấy lương tâm của mình một lần nữa sống lại.

Không chỉ đáng thương, hắn còn bị để lại đủ loại dấu vết hạ lưu. Môi bị trầy, cằm có dấu răng, còn có cổ, hầu kết, xương quai xanh … khiến người không nỡ nhìn thẳng.

Nếu không có ký ức ngày hôm qua, có lẽ Lâm Thanh Từ chỉ biết cảm thán thói đời ngày nay không như xưa, nhưng cô nhớ rõ là chính mình động thủ trước.

Cô cứ nghĩ chỉ là một giấc mơ, lại cảm thấy đối phương mặt mày đoan chính, bộ dáng nghiêm túc cự tuyệt thật mê người, liền kéo cà vạt của hắn, sau đó…

Hắn thoạt nhìn rất mệt mỏi, Lâm Thanh Từ cảm thấy mình thật không phải là người. Việc đã đến nước này, cần giải quyết thế nào đây, mọi người đều trưởng thành, hắn là phái nam, chắc là có thể thừa nhận đả kích này nhỉ?

Nhìn phòng tắm chắn bằng pha lê trong suốt, chỗ này chắc là khách sạn. Di động trên thảm bỗng nhiên chân động, Lâm Thanh Từ duỗi tay bắt lấy, phát hiện ốp di động hình dâu tây nhỏ hồng nhạt, có chút nghi hoặc.

Điện thại của cô không dài như vậy, chẳng lẽ người đàn ông này vẻ ngoài đẹp trai lãnh đạm, bên trong lại có trái tim thiếu nữ?

Cuộc gọi hiển thị: Người đại diện.

Cô không nhận, đối phương lại bám riết không tha gọi tiếp. Lâm Thanh Từ ấn tắt màn hình lần hai, điện thoại sáng lên, khóa màn hình hiển thị một tin nhắn: [Lâm Thanh Từ, em mau dậy nghe điện thoại, kịch bản chốt được rồi!]

Lâm Thanh Từ ngơ người, đây là di động của mình? Cô dùng van tay mở khóa, điện thoại không hề báo lỗi mà mở ra. Lịch sử trò chuyện trên điện thoại hoàn toàn xa lạ, thuộc về một người khác.

Lâm Thanh Từ ngồi dậy, váy liền áo trên mặt đất đã hỏng khóa kéo rồi, cô đành nhặt áo sơ mi trắng của người đàn ông, khoác trên vai.

Đứng trước gương phòng tắm, cô tin rằng mình đã bính thành một Lâm Thanh Từ khác, diện mạo giống nhau, nhưng trẻ hơn cô mấy tuổi. Tóc dài đến eo, trắng nõn mảnh khảnh, mặt mày tinh xảo, có loại trong trẻo chưa gánh đòn hiểm của cuộc đời.

“Ưm…” Nam nhân trên giường trở mình, tựa hồ sắp tỉnh.

Lâm Thanh Từ cả tắm cũng bỏ qua, vội vàng khấu nút áo, sau đó nhặt những đồ thuộc về mình. Một cái túi xách đáng yêu, chìa khóa, ví tiền, chứng minh thư.

Cứ vậy mà đi hình như không ổn lắm, cô mở ví, đếm đếm, 800 tệ tròn, con số còn rất cát lợi. Cô lấy tiền đặt lên tủ đầu giường, bảo đảm đối phương liếc mắt một cái liền thấy ngay, sau đó chuẩn bị rời đi.

Nhìn người nọ mặt mày tái nhợt yếu ớt, Lâm Thanh Từ bỗng nhiên cảm thấy mình giống tra nam kéo quần lên liền trở mặt, cô hung hăng quở trách chính mình.

Lâm Thanh Từ, mày không phải là người!

Quở trách xong, quyết đoán rời đi.

Trước khi rời đi, Lâm Thanh Từ quấn cái váy bị kéo rách trên hông, phòng ngừa lộ thân. Tuy rằng áo sơ mi đủ dài nhưng vẫn cẩn thận một chút càng ổn thỏa

Cô bật app đặt xe tìm được địa chỉ nhà, lại nhìn app đặt cơm tìm được số phòng và số tầng, thành công dùng chìa khóa mở cửa nhà.

Một phòng ngủ một phòng khách, có ban công riêng, từ dấu vết sinh hoạt nhìn ra nơi này chỉ ở một người, tạm thời giúp cô nhẹ nhàng thở ra. Cô còn chưa thích ứng được thân phận thay đổi, không biết nên ứng phó bạn bè của nguyên chủ như thế nào.

Lâm Thanh Từ tắm nước ấm, thay áo ngủ, cả người thả lỏng rất nhiều. Mằn lên trên giường, rất nhiều mảnh vụn ký ức ập tới, đầu ẩn ẩn đau nhức, Lâm Thanh Từ thiếp đi rất nhanh, mơ thấy cuộc đời của chủ nhân thân thể này.

Lâm Thanh Từ, năm nay 20 tuổi, thi đại học xong ký hợp đồng với công ty điện ảnh, diễn vai quần chúng được 2 năm, đến nay không có tác phẩm tiêu biểu. Sau khi cha mẹ ly hôn, mỗi người đi bước nữa, còn có thêm con cái, rất ít khi liên hệ với nàng.

Tiền tiết kiệm: 0

Tiền nợ: 5 vạn 6

Chủ yếu tiền nợ do thuê nhà, quần áo, đồ trang điểm.

Nguyên chủ có sở thích thu thập đồ trang điểm, nhìn thấy màu son ưa thích, đệp nồi bán sắt cũng phải mua bằng được. Mỹ phẩm dưỡng da chỉ mua hàng đắt, cực kỳ quan tâm chăm sóc mặt.

Ký ức sinh hoạt hằng ngày thì mơ mơ hồ hồ, ngược lại quá trình chăm da rõ ràng cực kỳ, dùng loại mặt nạ nào, loại phun sương nào, dưỡng da, serum, khóa ẩm trình tự sử dụng cực kỳ khắc sâu.

Không cần phải nói đến trang điểm, đánh nền, đánh mắt, phấn má, lông mi một trăm cách trang điểm rõ ràng trước mắt, ký ức về kỹ thuật, kỹ xảo trang điểm vẫn nguyên như mới.

Mặt không quá đẹp như Lâm Thanh Từ bị nhồi một đầu đêỳ kỹ xảo biến mỹ nhân, đầu to như cái đấu. Cô ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương, mở app tín dụng trên điện thoại, lớn nhỏ chi phí tổng cộng nợ 5 vạn 6.

Lâm Thanh Từ hơi hoảng hốt, những đoạn ngắn vừa mơ thấy đều là thật? Cô vốn là một lập trình viên, mẫu mực dựa vào công sức lao động của bản thân mua được nhà, giờ lại lưu lạc đến hoàn cảnh thiếu nợ.

Thời hạn 5 vạn 6 đã kéo đến không thể kéo thêm, có khoản ngày mai tới hạn rồi! Nhớ đến 800 tệ mình bỏ ra, Lâm Thanh Từ lòng sinh một tia hối hận, sớm biết thế thì đã đưa ít một chút.

Người đại diện gọi lại lần n, lần này Lâm thanh Từ nghe điện.

“Lâm Thanh Từ, em sao vậy!”

“Hôm qua anh gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại, còn nhắn tin, em có thấy không? Vì sao không gọi lại?”

Người đại diện Lưu Đại Tráng nổi giận đùng đùng, thanh âm cực kỳ vang dội.

“Hôm qua?” Lâm Thanh Từ hậu tri hậu giác xem lịch, một giấc ngủ đến chiều ngày hôm sau.

“Vốn em có thể bắt được một vai nữ 4, hiện tại không có”
“À?” Tuy Lâm Thanh Từ chưa diễn bao giờ, giờ khắc này vẫn cảm nhận được nỗi đau thấu tim gan.

“Anh cướp được giúp em vai nữ 3, bất ngờ chưa?” Lưu Đại Tráng hỏi lại.

“Ngờ, không thể ngờ được…” Lâm Thanh Từ ngốc ngốc.

“Vai nữ 3 này là một người đóng 2 nhân vật, em vừa đóng bạch nguyệt quang của nam chính, vừa phải đóng vai mẹ của nam chính, khó khăn rất nhiều” Lưu Đại Tráng thở dài, một bộ ‘bằng trình độ của em thật rất khó khăn’

“Hả?” Lâm Thanh Từ ngây ngốc, sau đó chậm rãi hỏi: “Nhân vật nam chính này, có phải bị bệnh gì đó không?”

Lưu Đại Tráng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn không trách Lâm Thanh Từ miệng thẳng, có vẻ hắn cũng cảm thấy nam chính thật mắc cái bệnh đó đó.

Hắn giải thích: “Kịch bản viết như vậy”

“Vì người mẹ đã mất sớm của nam chính cực kỳ hoàn mỹ, hắn mới có thể xem nữ 3 tương tự như mẹ mình là bạch nguyệt quang”

“Sau vị bạch nguyệt quang này vì yêu sinh hận làm rất nhiều chuyện xấu, hắn cảm thấy bạch nguyệt quang quá độc ác, chính tay giết nàng”

“Thời điểm đống vai mẹ là hồi ức, phân cảnh không nhiều, em cố gắng hơn chút, anh thấy vẫn có thể được”

“Được…” Lâm Thanh Từ đối với bản thân thật không tin tưởng.

Cô trước kia học ngành Khoa học và Công nghệ, lúc học đại học thiếu chứt nữa phải đi học kỹ sư xây dựng, nghe nói làm lập trình viên càng kiếm được tiền, nên đi học lập trình. Diễn phim gì đó hoàn toàn không tiếp xúc, ký ức liên quan lại không nhiều nhặn gì, kỹ thuật diễn của nguyên chủ hình như cũng chẳng ra gì.

“Em có thể hỏi thù lao đống phim được không?” Lâm Thanh Từ hỏi thử.

“Phim ít vốn, thù lao đóng phim của em là hai mươi vạn, trừ đi khoản chia cho công ty còn mười vạn. Đoàn phim ứng trước 30%, đợi em quay xong sẽ thanh toán nốt khoản 70% còn lại.” Lưu Đại Tráng hơi xấu hổ nói, bỏi vì bộ phim này có vốn đầu tư rất ít, nên thù lao đóng phim của Lâm Thanh Từ cũng nhỏ.

“Em có thể nhận được 3 vạn?” Lâm Thanh Từ rất cần tiền để trả nợ.

“Ký hợp đồng xong tiền liền chuyển đến tài khoản” Lưu Đại Tráng ngữ khí bõng nhiên có chút thương cảm, 3 vạn tệ, diễn viên có chút lưu lượng ở trong đoàn phim 10 phút cũng đã có thể nhận được cái giá lớn hơn. Lâm Thanh Từ lớn lên đẹp, chỉ cần gặp được cơ hội phù hợp, là có thể nổi, còn có nhiều thời gian.

“Khi nào ký hợp đồng?” Lâm Thanh Từ hỏi

“Hôm nay là được, đến công ty hoặc anh qua đón” Lưu Đại Tráng trước mắt chỉ phụ trách có một nghệ sĩ.

Hắn ở công ty có thanh danh không tốt lắm, không liên quan đến nhân phẩm, chủ yếu là nổi không được. Hắn như vật cách điện vậy, mang nghệ sĩ nào đều thành người trong suốt, phàm là ai có cách khác đều thay đổi người đại diện. Nếu Lâm Thanh Từ cũng mang không nổi nữa, Lưu Đại Tráng đánh phải suy xét đổi nghề.

“Lưu ca, tới chỗ em đi” Lâm Thanh Từ nghĩ tiết kiệm được tiền đánh một chuyến xe, Lưu Đại Tráng có xe, chạy lại đây cũng tiện.

“Được” Lưu Đại Tráng đối với phát nữ không có dục vọng phàm tục, chuẩn bị lái xe đến, thậm chí còn săn sóc hỏi Lâm Thanh Từ muốn ăn gì không.

Lâm Thanh Từ cảm khái không thôi, chỉ có chị em mới có thể cẩn thận được như thế. Vốn muốn nhờ hắn mua thuốc tránh thai, cảm thấy vấn đề này khá riêng tư, thôi đành quyết định tự mình mua.

Cô bây giờ mới bắt đầu hoảng, hôm qua đầu óc loạn cào cào, tắm rửa xong liền ngủ, chưa kịp uống thuốc, hôm nay uống còn kịp không? Theo lý mà nói thì trong vòng 72 giờ uống sẽ có tác dụng, cô thực mau trấn định lại.

..

Khác với Lâm Thanh Từ, Bạc Thanh Đình đang nằm tại bệnh viện tư nhân lấy truyền nước, tâm tình cực kỳ không tốt. Buổi tối ngày đó hắn không uống nhiều, hậu tri hậu giác phát hiện rượu có vấn đề, không muốn đối phương thực hiện được ý đồ, hấp tấp rời đi, trong lúc ý thức hỗn độn, bị người kéo vào phòng…

Cụ thể đã xảy ra chuyện gì đã nghĩ không ra, từ các dấu vết trên thân thể có thể thấy, buổi tối hôm đó hai người đều thực cuồng loạn.

Hắn đã tra ký lục đăng ký phòng, là một nữ minh tinh tuyến 108, tên Lâm Thanh Từ, vừa lúc là nghệ sĩ dưới quyền một công ty của hắn, không chút tiếng tăm, trên mạng tìm không ra người này. Cơ bản là người không có tâm làm sự nghiệp, cùng với người đại diện nổi danh xui xẻo Lưu Đại Tráng sống được chăng hay chớ, ăn no chờ chết.

Ngày đó công ty có hoạt động, tân nhân như nàng không có quyền được từ chối, chuyện này không thể trách nàng. Muốn trách chỉ có thể trách chính hắn không bố trí phòng vệ, mới sảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lâm Thanh Từ mặc áo trên của hắn đi rồi, hắn chỉ có thể lấy chăn bọc cơ thể, gọi trợ lý sinh hoạt đem quần áo mới đến. Đợi hắn thay xong quần áo ra cửa, dấu vết trên cổ, dấu răng trên cằm đều bị trợ lý thấy… loại cảm giác không ổn không cần

bàn.

Khiến hắn tâm tình không tốt còn vì 800 tệ, chẳng lẽ hắn chỉ đáng 800 đồng? Lâm Thanh Từ nghĩ hắn là người phục vụ đặc biệt gì đó mới để lại 800 đồng?

Nghĩ đến đây, trong lòng Bạc Thanh Đình liền đang một cỗ lửa giận, cố tình lại không thể phát tiết. Chẳng lẽ muốn chạy tới trước mặt Lâm Thanh Từ, xốc cổ áo nàng, ném 800 đồng lại cho nàng, hung hăng nói cho người ta biết mình không phải vịt?

Chỉ cần ngẫm lại hình ảnh tươi đẹp trên, liền xấu hổ khó có thể tả, làm ngón chân người tê dại. Lâm Thanh từ không lưu lại bất kỳ phương thức liên hệ nào, chắc hẳn không nghĩ nhắc lại chuyện này.

Tâm tình Bạc Thanh Đình càng thêm phức tạp, một bụng hờn dỗi tràn đầy trong lòng, nhịn không được ho khan vài tiếng. Hắn bị cảm, phát sốt mấy ngày, có cảm giác như thể lực tiêu hao quá mức, hẳn là di chứng của thuốc.

Hy vọng mau quên chuyện này đi, về sau cũng không cần có liên quan.

Hắn âm thầm nghĩ.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Bạc tổng: Nữ nhân đáng giận, đừng để tôi lại nhìn thấy cô!

Thanh Từ: Thận không tốt, uống bổ thận!

Cá: =)) Lâm ca uy vũ! Thương Bạc muội, người vừa giàu vừa đẹp trai vừa hiền thê khổ quá, luôn bị người mơ tưởng, sảy chân một cái thất thân làm sao giờ? Lâm ca mau chịu trách nhiệm!

Hết chương 1.